Mưa lành lạnh thế này, thèm cái cảm giác ngồi trong một căn nhà cổ cổ, ngoài tường vôi bong tróc xen lẫn với chút ẩm mốc rêu phong, bên cái ban công nhỏ và cánh cửa gỗ màu xanh. Nhòm nhòm người qua lại và nhấp ngụm cafe.
Như ai đó đã nói rằng: “Thấy khổ hạnh nào rồi cũng qua như mây trời”. Cuộc sống an nhiên như trong mấy bộ phim, hay tiểu thuyết sến sẩm mà lũ con gái dở hơi vẫn hay xem. Xem thêm